VECC – Chọn Chúa Giê-xu có nghĩa là chọn chấp nhận lời mời gọi của Ngài: “Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho các ngươi được an nghỉ.“ (Ma-thi-ơ 11:28). Dù cho chúng ta có đang sống trong một câu chuyện chúng ta không lựa chọn cho mình, hãy học cách nắm lấy câu chuyện Chúa đang viết cho chúng ta. Chúng ta sống qua nỗi khốn khổ bởi việc tìm kiếm sự vui mừng sâu thẳm trong Ngài khi chúng ta tin cậy rằng Ngài sẽ viết câu chuyện khó khăn của chúng ta vào câu chuyện của chính Ngài.
Khuôn mặt bé hồng hào và đôi mắt màu nâu đậm ánh lên rạng rỡ. Bé đứng đó với bàn tay lúng túng, hơi nghiêng người về phía trước khi âm thanh quen thuộc vang lên ở sân sau. “Chúc mừng sinh nhật con!” Có gì đó trong nụ cười rạng rỡ và dáng đứng của bé cho thấy rõ ràng rằng bé biết đây là bữa tiệc của mình.
Khi tôi cẩn thận đặt bánh trước mặt con và nhìn con hít một hơi để thổi nến, tôi đã phải kìm lại nỗi đau và những giọt nước mắt. Ngày sinh nhật trở thành một dấu mốc thời gian, một lời nhắc nhở rằng có thể chúng tôi không còn nhiều những dịp như thế này nữa.
Con trai 3 tuổi của chúng tôi, Finn, bị một căn bệnh di truyền hiếm gặp gọi là hội chứng Hunter. Trẻ em mắc hội chứng Hunter thường phát triển bình thường cho đến khoảng giữa hai và năm tuổi, khi đó chúng bắt đầu bị suy giảm về thể chất và nhận thức. Khả năng nói chuyện, đi bộ và ăn uống dần mất đi, và hầu hết các bé không thể sống được đến ngày sinh nhật lần thứ mười. Con trai mà chúng tôi yêu thương bây giờ đang dạo chơi với một bản án tử hình trên đầu – dấu hiệu cái chết cứ chậm rãi đến gần.
Niềm vui thật trong nỗi đau
Biết rằng con trai của tôi, giờ đang đầy sức sống, sẽ từ từ mất đi, tôi vật lộn với bóng tối và nỗi đau không kể xiết. Thật lòng mà nói, tôi thường chọn việc chối bỏ thực tế. Việc kìm nén nỗi buồn tạo cảm giác như cơ chế đối phó thích hợp. Nhưng mỗi lần tới bệnh viện là lời nhắc nhở gắn liền, tuần sau đau đớn hơn tuần trước, rằng cơ thể của con tôi không hoạt động được như bình thường. Mỗi lần, thân thể bé nhỏ của Finn được nối với một cái bơm và ống để nhận truyền enzim. Liệu pháp khích lệ và vật lý trị liệu giúp bé duy trì phạm vi chuyển động và học càng nhiều từ càng tốt trước khi bệnh tình phát triển xấu thêm.
Tôi ước tôi có thể trốn thoát dường nào, đây là chuyện của con tôi, và giờ đây là của tôi. Nhưng thay vì sợ hãi tương lai, tôi đang cố gắng cho niềm vui trong hiện tại – không phải niềm vui như cách thế gian nhìn, mà là niềm vui chỉ chính Đức Chúa Trời mới có thể cung ứng. Tôi không muốn bỏ lỡ thời gian bên con trai vì tôi đã đau buồn bởi cái chết sắp tới của con rồi. Tôi thích cách nói về việc chọn niềm vui, dù ngày nào cũng thấy điều đó dường như không thể. Nhưng vợ chồng tôi đã quyết định chọn sự vui mừng, biết rằng cách duy nhất để chúng tôi tìm thấy niềm vui trong hoàn cảnh này là lựa chọn Chúa Giê-xu – bước vào những thăng trầm của một chuyến đi thực sự với Ngài. Chỉ có ở nơi đây chúng tôi mới có thể vượt qua được gánh nặng của nỗi buồn rầu, trong khi trải nghiệm một sự vui mừng sâu sắc hơn bất kỳ sự đau đớn nào – đặc biệt là trong những khoảnh khắc ngọt ngào chúng tôi có với Finn bây giờ.
Sự kêu gọi mới
Thay vì chối bỏ, chồng tôi và tôi đang nắm lấy hiện tại của mình. Chúng tôi đã cùng tham gia với các gia đình hội chứng Hunter khác để nâng cao nhận thức về tình trạng này, và hợp tác với các nhà nghiên cứu là những người có thể đã rất gần với một phương thức điều trị căn bệnh khủng khiếp này.
Bởi hội chứng Hunter không ảnh hưởng đến số lượng lớn trẻ em, nên nguồn tài chính để nghiên cứu cũng hạn hẹp hơn. Chúng tôi cảm nhận được Đức Chúa Trời đã ủy thác chúng tôi bước ra trong đức tin từ cuộc đời và công việc mà chúng tôi từng biết đến, để bước vào một câu chuyện khác khi chúng tôi hướng tới một phương pháp chữa bệnh, trong đó có cả việc chồng tôi làm phim tài liệu ngắn về câu chuyện của Finn. Không có bất kỳ sự bảo đảm nào rằng con trai chúng tôi sẽ có thể tham gia vào các thử nghiệm, chúng tôi hy vọng rằng Chúa đang viết một câu chuyện lớn hơn nhiều câu chuyện của chúng tôi, một câu chuyện có thể ảnh hưởng đến các thế hệ sắp tới. Ngài đã gặp chúng tôi trong những khoảnh khắc tối tăm nhất, và mời chúng tôi vào một điều gì đó hơn thế.
Gian nan bạn gặp phải có thể không giống chúng tôi chút nào, tuy nhiên bạn vẫn tiếp tục cố gắng. Bạn đang trải qua những khó khăn nào, và Chúa có thể mời bạn đi chậm lại để nếm biết Ngài nhiều hơn thể nào, hay bước ra trong đức tin tới một điều gì đó lớn lao vì sự vinh hiển của Ngài? Câu chuyện sẽ luôn ngọt ngào hơn khi chúng ta tin cậy Chúa sẽ dệt câu chuyện thăng trầm của chúng ta vào kế hoạch lớn hơn của Ngài – cho chúng ta và cả những người khác nữa.
Khi tôi đi chậm lại và tận hưởng những khoảnh khắc bình dị – nghe tiếng cười khúc khích của con, nhìn con chơi đùa với các chị, nắm bàn tay nhỏ mũm mĩm của con khi chúng tôi dắt chó đi dạo – tôi đang nếm trải niềm vui lớn nhất, điều mà chúng tôi biết một ngày nào đó sẽ trở nên trọn vẹn. Tôi nhận ra rằng nỗi buồn sâu sắc có thể là một chất xúc tác để tìm kiếm sự thỏa lòng trong Đấng Christ nếu không chúng ta sẽ bỏ lỡ. Chính Chúa Giê-xu đã chịu đựng những điều tồi tệ nhất có thể tưởng tượng ra “vì niềm vui đặt trước mặt mình” (Hê-bơ-rơ 12:2).
Khi Chúa Giê-xu chuẩn bị cho các môn đệ của Ngài về những khó khăn họ phải đối diện, Ngài bảo họ, “Thật, Ta bảo thật các con, các con sẽ khóc lóc, than vãn, còn thế gian sẽ vui mừng. Các con sẽ đau buồn, nhưng sự đau buồn của các con sẽ trở thành vui mừng.” (Giăng 16:20). Ngài không tô vẽ làm giảm nỗi đau, nhưng đã hứa về một điều lớn lao hơn, được mua với nỗi đau trên thập tự giá.
Ngài không bị cô lập khỏi sự chịu khổ. Chính Ngài đã cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi Con! Dù vậy, xin ý Cha được nên, chứ không theo ý Con!” (Lu-ca 22:42). Ngài khóc. Ngài than thở. Ngài đau khổ cùng cực. Ngài sống trong sự căng thẳng của một câu chuyện đau đớn để hoàn thành câu chuyện cuối cùng lớn lao hơn của Đức Chúa Trời. Ngài biết cuộc sống này không phải là kết thúc. Một câu chuyện mới đã được viết lên – và vẫn đang được mở ra cho đến hôm nay – câu chuyện về sự cứu chuộc và hy vọng. Đây là câu chuyện của chúng ta.
Câu chuyện của chúng ta, vinh quang của Ngài
Chọn Chúa Giê-xu có nghĩa là chọn chấp nhận lời mời gọi của Ngài: “Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho các ngươi được an nghỉ.“ (Ma-thi-ơ 11:28). Dù cho chúng ta có đang sống trong một câu chuyện chúng ta không lựa chọn cho mình, hãy học cách nắm lấy câu chuyện Chúa đang viết cho chúng ta. Chúng ta sống qua nỗi khốn khổ bởi việc tìm kiếm sự vui mừng sâu thẳm trong Ngài khi chúng ta tin cậy rằng Ngài sẽ viết câu chuyện khó khăn của chúng ta vào câu chuyện của chính Ngài.
Tin bài:Mục vụ truyền thông – HTTL Giao Ước Việt Nam
Lược dịch từ: DesiringGod.org