Hội Thánh Tin Lành Giao Ước Việt Nam – Kinh Thánh chép “vì Đức Chúa Trời không ban cho chúng ta tinh thần nhút nhát, nhưng tinh thần mạnh mẽ, có tình yêu thương và tự chủ” (2 Ti-mô-thê 1:7). Ngay khi sự sợ hãi len lỏi vào, tôi nhắc nhở bản thân rằng điều này không đến từ Chúa, bởi Chúa là tình yêu, không hề có sự sợ hãi trong tình yêu thương (1 Giăng 4:18)
Khi chồng tôi – Xylon được bác sỹ chẩn đoán mắc căn bệnh ung thư, có quá nhiều điều tôi không hề biết. Chúng tôi không bao giờ tưởng tượng đến việc phải dành hai năm đầu kỷ niệm ngày cưới để đấu tranh chống lại bệnh tật, khi chồng tôi được hóa trị và sau đó là cấy ghép xương. Điều lớn nhất mà tôi không hề biết đó là nỗi sợ về căn bệnh ung thư, ngay cả khi bác sĩ đã chẩn đoán không còn dấu hiệu ung thư thì sự lo lắng vẫn còn đó; hay là những điều nhỏ nhất liên quan cũng khiến tôi sợ hãi: cơn cảm lạnh, đau dạ dày hay những chiếc đinh và kim tiêm…. Chắc hẳn ai trong chúng ta đều từng trải những kinh nghiệm sợ hãi như vậy, nhưng với chồng tôi và tôi thì đó là một cuộc chiến để không bị đánh bại bởi nỗi lo căn bệnh tái phát.
Trong quá khứ, tôi đã phải chiến đấu với nỗi lo mất việc hay ai đó trong gia đình bị tai nạn giao thông; nỗi sợ phát biểu trước đám đông hay sợ thất bại. Giờ đây tôi đã biết phải làm gì khi đối diện với sự sợ hãi. Thay vì để nó kiểm soát tôi, tôi sẽ chống trả. Kinh Thánh có chép “vì Đức Chúa Trời không ban cho chúng ta tinh thần nhút nhát, nhưng tinh thần mạnh mẽ, có tình yêu thương và tự chủ” (2 Ti-mô-thê 1:7). Ngay khi sự sợ hãi len lỏi vào, tôi nhắc bản thân rằng điều này không đến từ Chúa, bởi Chúa là tình yêu, không hề có sự sợ hãi trong tình yêu thương (1 Giăng 4:18) và sau đó tôi chiến đấu với sự sợ hãi bằng 5 hành động sau:
1/ Cầu nguyện với người khác
Sự sợ hãi khiến tôi giữ im lặng. Nó nói với tôi rằng nếu nói ra thì điều tôi lo sợ sẽ trở thành sự thật, bởi vậy, tôi thu mình lại để nó cứ thế lớn dần lên cho đến khi không còn chỗ cho bất cứ việc nào khác.
Có điều gì đó ngăn trở chúng ta chia sẻ nỗi lo sợ ấy ra bởi chúng ta luôn tưởng tượng hoặc suy nghĩ rằng nếu nói ra thì vấn đề sẽ càng lớn hơn và trầm trọng hơn. Nhưng sự thật là khi tôi có đủ can đảm để chia sẻ nỗi lo của mình cho người khác và nhờ họ cùng cầu nguyện thì nỗi sợ giảm dần và biến mất.
2/ Cầu nguyện bằng Kinh Thánh
Tôi thường không biết cầu nguyện điều gì khi đang sợ hãi. Khi điều này xảy ra, tôi thấy cách hiệu quả là cầu nguyện bằng lời Kinh Thánh. Tôi cũng nhận ra rằng việc đọc và suy ngẫm lời Chúa thường xuyên giúp tôi không còn lo sợ nữa. Tôi đánh dấu lại những câu Kinh Thánh và sử dụng chúng khi cần thiết. Bạn có thể bắt đầu với một số trích dẫn sau:
“Dù khi con đi trong trũng bóng chết, con sẽ chẳng sợ tai họa nào, vì Chúa ở cùng con; cây trượng và cây gậy của Chúa an ủi con.” (Thi Thiên 23:4)
“Trong ngày sợ hãi, con sẽ đặt trọn niềm tin nơi Ngài.” (Thi Thiên 56:3)
“Khi lòng con đầy ưu tư lo lắng, thì sự an ủi của Ngài làm cho linh hồn con vui vẻ.” (Thi Thiên 94:19)
“Hãy bảo những người có lòng lo sợ rằng: “Hãy vững lòng, đừng sợ! Nầy, Đức Chúa Trời của anh em sẽ đến với sự báo thù,…” (Ê-sai 35:4)
“Đừng sợ vì Ta ở với con, chớ kinh khiếp vì Ta là Đức Chúa Trời của con! Ta sẽ làm cho con mạnh mẽ, phải, Ta sẽ giúp đỡ con, dùng tay phải công chính của Ta mà nắm giữ con” (Ê-sai 41:10)
3/ Hãy luôn nhớ rằng Chúa lớn hơn nỗi sợ hãi của chúng ta
Tôi đã từng bị rối loạn lo âu (có những sự sợ hãi kỳ lạ hoặc quá mức về một thứ nào đó). Tôi học được từ một nhà tâm lý học rằng chứng rối loạn lo âu là những gì tâm trí tạo ra khi ai đó lo sợ quá nhiều thứ không lường trước được. Trong khoảng thời gian đó tôi đọc được bài viết của một nhà hiền triết; ông viết sự kính sợ Đức Chúa Trời dẫn đến sự sống, ở đó ta được an nghỉ và không có rắc rối nào. Điều này có ý nghĩa với tôi bởi đây là lời Kinh Thánh:
“Sự kính sợ Đức Giê-hô-va dẫn đến sự sống; làm cho người ta được thỏa nguyện, và ngăn cản mọi tai họa.” (Châm Ngôn 19:23)
Tôi muốn sự kính sợ Chúa phải lớn hơn bất cứ nỗi sợ nào khác. Kính sợ Chúa ở đây không có nghĩa ngồi co vào một góc cầu xin Chúa kìm lại cơn thịnh nộ của Ngài; nó có nghĩa chúng ta thờ phượng Ngài là Đấng Tạo Hóa, Đấng Cứu Chuộc với tất cả tấm lòng mình. Chúa của chúng ta lớn hơn bất cứ điều gì khác. Khi chúng ta tập trung vào Chúa thì những điều ta sợ hãi sẽ trở nên nhỏ bé hơn.
4/ Chúng ta thuộc về Chúa
Tôi nhận ra rằng nhiều lần tôi sợ hãi bởi tôi quên mất mình là tạo vật quý giá của Đức Chúa Trời:
“Bây giờ Đức Giê-hô-va phán: Hỡi Gia-cốp! Đấng đã dựng nên con, hỡi Y-sơ-ra-ên! Đấng đã tạo thành con, phán “Đừng sợ, vì Ta đã cứu chuộc con, Ta đã gọi đích danh con và con thuộc về Ta” (Ê-sai 43:1)
Mỗi lần sợ hãi, tôi luôn cầu nguyện “Cha ơi, con thuộc về Ngài” dù đó là khi đi nhận kết quả kiểm tra của chồng tôi hay khi tôi thức dậy giữa đêm với nỗi lo về công việc hay tài chính. Khi cầu nguyện, tôi nhớ đến Chúa là ai: Ngài là Đấng quyền năng, tốt lành, giàu lòng nhân từ và thương xót. Đó là lúc tôi đầu phục Chúa hoàn toàn; tôi tin rằng mình được sống trong sự tha thứ và được Chúa yêu thương.
5/ Hát thờ phượng
Có đôi lúc tôi thức giấc lúc nửa đêm và thấy sợ hãi. Tôi đã bị như vậy từ khi còn nhỏ. Bố mẹ đã dạy tôi hát ca ngợi Chúa khi tôi thức giấc như vậy. Trong vài năm trước đây, nhiều khi chồng tôi bị sốt cao và tôi phải túc trực bên cạnh quan sát xem liệu anh ấy có còn thở, và trong những lúc đó tôi hát thờ phượng Chúa.
Holley Gerth nói “Thờ phượng là cách chúng ta dùng để chiến đấu với kẻ thù”. Việc thờ phượng Chúa không đơn thuần chỉ là những bài hát hay mà nó còn là vũ khí. Sách 2 Sử Ký 20 viết về câu chuyện của Giô-sa-phát khi ông ra trận với vũ khí chính là sự thờ phượng Chúa. Ông dẫn một đoàn quân là những người đang rất lo lắng về kẻ thù mình phải đối mặt. Giô-sa-phát đã hội ý với dân chúng và cầu nguyện rồi chọn ra ca đoàn vừa đi trước đoàn quân vừa ca ngợi Chúa.
“Hãy cảm tạ Đức Giê-hô-va; Vì Ngài là thiện; Sự nhân từ Ngài còn đến đời đời.” (1 Sử Ký 16:34)
Việc ca hát dường như là điều vô nghĩa khi chúng ta đang trong một cuộc chiến; thế nhưng việc thờ phượng còn hơn cả ca hát. Thờ phượng là mời Chúa chiến đấu cho chúng ta. Khi tôi hát, tôi đang chiến đấu với kẻ thù và mời Chúa đến để Ngài đổ đầy tình yêu, năng quyền Ngài trong tôi. Khi thờ phượng, tôi nhắc bản thân mình rằng cuộc chiến trong cuộc đời tôi luôn có Chúa ở cùng và Ngài chiến đấu thay tôi.
Tin bài: Tuyết Mai
Lược dịch từ: IBelieve.com