Hội Thánh Tin Lành Giao Ước Việt Nam – “Lạy Đức Giê-hô-va, vì lòng nhân từ và đức thành tín của Ngài, Nguyện vinh quang không thuộc về chúng con, không thuộc về chúng con, nhưng đáng thuộc về danh Ngài!” (Thi Thiên 115:1)
Tôi có một người bạn tên Tom, người đã ở trong chức vụ lâu hơn cả thời gian tôi được sống. Đây là người nam mà câu Kinh Thánh trong Thi Thiên 115:1 như được “xăm” trên trán của ông vậy. Tom đi khắp nơi và rao giảng câu Kinh Thánh đó. Nó như ngấm vào đời sống cầu nguyện và đức tin của ông.
Lạy Đức Giê-hô-va, vì lòng nhân từ và đức thành tín của Ngài, Nguyện vinh quang không thuộc về chúng con, không thuộc về chúng con, nhưng đáng thuộc về danh Ngài!
Tom luôn hết lòng với Chúa để vinh hiển thuộc về Ngài. Ông luôn muốn Chúa ở trung tâm. Ông là một người lãnh đạo được ơn, là người sống bày tỏ ra Đấng Christ và là người có cơ hội cố vấn cho một số người có ảnh hưởng nhất – những người Chúa sử dụng để định hướng cho thế hệ chúng ta. Trong suốt khoảng thời gian đó, hầu hết mọi người chẳng hề biết đến tên ông, và ông hoàn toàn thấy ổn với điều này. Ông khiêm tốn và nhu mì, biết rằng chức vụ ông đang làm không phải là về bản thân ông. Tom không trông đợi được chú ý hay được tán dương: “Lạy Đức Giê-hô-va, nguyện vinh quang không thuộc về Tom, nhưng đáng thuộc về danh Ngài.”
Tại sao lại là họ?
Tôi thiết nghĩ trong sâu thẳm hầu hết mỗi chúng ta sẽ nhìn vào Tom và ao ước rằng “Tôi cũng muốn được như vậy”. Có điều gì đó rất lôi cuốn ở những người nhìn thấy bàn tay Chúa trên cuộc đời và chức vụ của người khác, hết lòng bênh vực cho những nỗ lực của họ và vui mừng trong thành công của họ – ai đó thấy được ân điển của Đức Chúa Trời hành động trên những ân tứ và thành quả của người khác, và rồi luôn khích lệ như thể họ chẳng thể giữ lại chúng.
Nhưng với nhiều người trong chúng ta đang ở trong chức vụ thì đây không phải thực tại. Khi ai đó nhận được cơ hội lãnh đạo mà chúng ta rất mong muốn, hay sự công nhận mà tấm lòng chúng ta đang khao khát, thay vì vui mừng bởi Chúa đã chọn họ, chúng ta lại bắt đầu thắc mắc về giá trị và sự xứng đáng của bản thân. Chúng ta tự hỏi “Tại sao lại là họ? Mà không phải là tôi?”
Chính những điều đó đôi khi khiến chúng ta tạo ra một loạt lý do cho rằng chúng ta phù hợp với vị trí đó hơn hay chúng ta đủ khả năng hơn. Đôi khi nó lại khiến chúng ta rơi vào lối mòn phán xét và bôi nhọ tên tuổi người khác. Và rồi sự ngã lòng cướp đi sự vui mừng khi sự so sánh tràn ngập trong tâm trí và tấm lòng chúng ta cùng với những lời nói dối hiểm độc từ kẻ thù về Chúa là ai và chúng ta là ai.
Trong ẩn dụ về các ta-lâng (Ma-thi-ơ 25:14-30), Chúa Giê-xu không hề nói Đức Chúa Trời yêu người có năm ta-lâng hơn người có hai ta-lâng. Ngài ban cho tùy theo khả năng của từng người, và tất cả đều là ân điển của Ngài. Bạn có thể tưởng tượng được chúng ta thực sự xứng đáng có được điều gì không? Chúng ta chẳng hề xứng đáng với các cơ hội hay sự ảnh hưởng. Không một chút nào! Chúng ta chỉ đáng nhận sự chết và địa ngục mà thôi.
Đức Chúa Trời bày tỏ chính mình Ngài
Đức Chúa Trời bằng ân điển của Ngài, đã chọn dùng chúng ta, không phải như một lời tuyên bố rằng Ngài yêu chúng ta thể nào, hay chúng ta quý giá như thế nào, nhưng là sự bày tỏ quyền năng Ngài trong và qua những tội nhân tan vỡ như chúng ta.
Chức vụ không phải là thước đo giá trị của bạn – mà là thập tự giá. Chẳng có điều gì có thể sánh với lằn roi mà Đấng Cứu Chuộc chúng ta phải chịu. Đức Chúa Trời sử dụng bạn, không phải bởi bạn tài giỏi mà bởi Ngài tuyệt vời. Ngài không cần bạn, nhưng Ngài muốn bạn. Ngài đã tạo dựng nên bạn cách đáng sợ và lạ lùng, là duy nhất theo hình ảnh của Ngài, và Ngài đã tái sinh bạn bởi quyền năng của sự phục sinh. Ngài đã cứu chuộc bạn bằng huyết báu của Chúa Giê-xu và gọi bạn là con của Ngài.
Hãy ngừng việc so sánh bản thân với những người khác và an nghỉ trong quyền năng, sự nhân từ và khôn ngoan của Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu thương chúng ta và đã phó chính mình Ngài cho chúng ta. Ngài kêu gọi chúng ta ra khỏi nơi tối tăm để vào nơi sáng láng lạ lùng của Ngài, và Ngài đã biệt riêng chúng ta ra từ trước để phục vụ và dẫn dắt mang vinh hiển về cho Ngài. Khi Chúa bày tỏ chính mình Ngài qua cuộc đời của một ai đó, hay qua ân tứ và thành quả mà họ có được; thì chúng ta không nên cố chiếm lấy vinh quang xứng đáng thuộc duy mình Ngài bằng việc luôn thắc mắc tại sao chúng ta lại không được như thế. Nó không bắt đầu từ phía chúng ta.
Thật khó để có được sự vui mừng khi bạn cứ mãi đau buồn với thứ mà mình không có. Tôi không biết bạn lựa chọn điều gì, nhưng tôi chọn sự vui mừng.
Lạy Đức Giê-hô-va, Nguyện vinh quang không thuộc về chúng con, nhưng đáng thuộc về danh Ngài!
Tin bài: Thu Thủy
Lược dịch từ: DesiringGod.org